Nội dung truyện
Trên bầu trời đêm tĩnh lặng, ánh trăng đổ sáng bao phủ cả một khu rừng rậm. Trong cơn gió lạnh lẽo, cô gái trẻ Lâm Mộng chạy trốn khỏi phòng bí mật ẩn sau phòng ngủ của gia đình. Bàn tay run rẩy, cô vội vã mở chiếc hộp cũ kỹ có bí mật mà mẹ đã vùi sâu trong tủ sách. Những bức tranh hoa thơm phức lộng lẫy nổi bật trước mắt, nhấp nhô trong ánh sáng trăng lạnh lẽo. Lâm Mộng thở dài nhẹ nhõm, ký ức về ngày mẹ từ giã dần hiện rõ trong tâm trí.
Ngồi lặng lẽ ở góc tối, cô nhấm nháp từng đường nét tinh xảo của tranh, nhận ra sự tài trí và tri thức mà mẹ đã truyền dạy. Nhưng bên trong, cô cảm thấy sâu thẳm hơn là sự bất mãn với sự thật ẩn giấu, với những câu hỏi vẫn chưa có lời giải đáp. Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên từ phòng bên cạnh, khiến mái tóc dài mượt của Lâm Mộng bắt đầu lung lay.
Bước chân dần gần, cô chợp mắt rồi vội vàng cất bức tranh vào trong hộp, giấu kín nơi tủ sách. Hai đám mây hình trái tim nhá nhem trên tiếng đập trong tim, tiếng bước chân ngày càng lớn. Cảm giác sự nguy hiểm bao trọc hỏa, Lâm Mộng nhanh chóng lết vào tủ sách và đóng cánh cửa, hứa hẹn giấu kín bí mật.
Cánh cửa phòng cất tiếng kêu lách tách. Bước chân dừng lại, tiếng thở hồng hạt như tiếng mưa nhỏ rơi. Lâm Mộng cúi đầu, nghe tiếng ru ngọt ngào: “Con rất giống mẹ.” Những lời tự dưng đều rơi như giọt sương trên cánh hoa hồng, sự thật từ người đàn bà xa lạ nhanh chóng cuốn Lâm Mộng vào những vùng hoang dại của tình thân, của khát vọng, và sự thật đằng sau bộ mặt gia đình bình thường.
Xem thêm
Bạn cần đăng nhập để bình luận