Nội dung truyện
Màn hình máy tính phát sáng, làn ánh đèn yếu ơi nhấp nháy xen lẫn trong dãy phòng văn phòng trống trải. Trong không gian yên ả, tiếng nhạc nhẹ tựa như du dương, nốt nhạc buồn lặng lẽ vang lên từ chiếc radio cũ kỹ.
Cô gái cầm bút, tay đang di chuyển mạnh mẽ trên tờ giấy trắng. Bàn tay mềm mại, đường nét tinh tế, cô vẽ những đường cong mềm mại, tạo nên hình ảnh một cô gái tóc dài, mắt sáng, nụ cười ẩn hiện một chút melankholia. Đúng, đó chính là cô, người đã mãi ở bên cạnh cô trong suốt nhiều năm qua.
Nhìn vào bức tranh, cô không thể kìm lòng được nữa, nước mắt cứ rơi dài trên làn da trắng hồng. Biết từ lúc nào, tình cảm ẩn sau sự hiểu biết, sự ấm áp, đã trở thành một thứ không thể kiểm soát được. Cô nhớ những lúc hai người cùng nhau đọc sách, ngồi kề bên nhau, cùng nhau chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn.
Nhưng đâu chỉ riêng cô, cô chị gái yêu quý ấy đâu có nhận ra? Hay chính cô đã ẩn giấu tình cảm của mình quá kín đáo? Họ đã đi bên nhau từ bao lâu, nhưng trái tim cô liệu có thể chịu đựng được nữa không?
Cô sờ sờ tấm hình với ánh mắt không rời khỏi, nhưng đột ngột... một bóng người hiện lên từ phía sau, lột đứt khỏi bầu không khí yên bình, thổi bay những cảm xúc dày vò trong lòng cô.
"Em... em đã vẽ cái này sao?"
Giọng nói ấm áp, quen thuộc, làm cô giật mình nhưng cũng đồng thời lưu luyến nghe thấy. Cô quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt ấm áp, ánh mắt kia chẳng giấu nổi những cảm xúc sâu thẳm đang dấy lên bên trong. Cô gái thổi bật nụ cười, đầu thẳng măng, cái ôm từ sau lưng ôm chặt cô, khiến cô cảm thấy bình yên tràn ngập trái tim.
"Em vẽ nó dành riêng cho chị, vì em...yêu chị."
Xem thêm
Bạn cần đăng nhập để bình luận