Nội dung truyện
Từng bước chân nhỏ nhắn của Niji vang lên trên con hẻm nhỏ đá vôi. Cô gái trẻ mặc chiếc áo blouse trắng và chân váy xanh pastel bước đi với tâm trạng u ám. Niji, cô cô gái với mái tóc màu cánh đồng và đôi mắt xanh biếc, đã luôn nhận ra được tâm trạng của mọi người xung quanh bằng một ánh nhìn. Bước vào quán cà phê vắng vẻ, cô gái nhìn thấy một chú mèo béo ngỗng oách đang đuôi mắt nhìn ra khỏi cửa sổ.
"Mèo-chan, mày cũng u ám giống tớ hả?" Niji mỉm cười, điều đó giống như một cuộc trò chuyện mà chỉ mình cô hiểu rõ. Ngồi xuống ghế, Niji rót một tách cà phê cho mình và chú mèo, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài để nhặt cảm hứng cho bức tranh mới.
Chợt, một anh chàng với mái tóc vàng nắng bước vào quán. Hắn tỏ ra hứng thú khi nhìn thấy chủ đề của bức tranh mà Niji đang vẽ.
"Đấy, mày cũng cảm thấy u ám sao?" Niji nhìn chàng trai và nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Chắc chắn rồi, chỉ có người biết cảm giác u ám mới có thể hiểu được." Anh chàng đáp lại.
Kể từ hôm đó, Niji gặp anh chàng kia thường xuyên, họ cùng nhau trò chuyện, cười đùa và tìm hiểu về nhau. Anh ta là người mang lại cho Niji sự lạc quan, và Niji lại giúp anh ta nhìn nhận những khía cạnh u ám của cuộc sống. Chú mèo béo đã trở thành người bạn đồng hành thân thiết của cô gái trẻ, và bức tranh mới của Niji kể về một chú mèo với đôi mắt màu xanh biếc, đang nhìn ra khỏi cửa sổ, tỏa sáng trước ánh mặt trời ló dạng.
Xem thêm
Bạn cần đăng nhập để bình luận