Nội dung truyện
Ngay sau cánh cửa toả sáng mở ra, anh chàng trẻ tuổi tên là Nam bước vào phòng ngọc của vua. Ánh đèn chói chang soi sáng khắp nơi, phản chiếu trên vương miện vàng rực rỡ đặt trên đầu Vua. Phía trước, vị quân vương cao quý, y phục hoành tráng, đôi mắt sáng lấp lánh như nhìn thấu tâm hồn mỗi người.
"Anh là Nam, cháu trai của Bậc Thầy Dũng Giá?" Vua nói, giọng điệu uy nghiêm nhưng tỏ ra ấm áp.
Nam cúi đầu đáp, "Đúng, Ông Vua. Con đã nghe nhiều về lòng nhân ái và lòng từ bi cao cả của Ông."
Vua nở nụ cười nhẹ, "Haha, biết đến bao giờ con mới học được Tâm Tự Thời, không biết trước vẫn sống khá điều. Được rồi, con sẽ được thử thách câu đố của Ông. Nếu giải được, con sẽ nhận được kho báu mà không phải ai khác mà chỉ có Dũng Giá mới có."
Nam nhận lời, đồng thời nghe thấy nụ cười đểu của Vua, khiến ông đoán được mình không thể giải được câu đố phức tạp này. Trong tay, Vua giơ lên tờ giấy ghi những con số và ký hiệu lạ lẫm, "Đây là mật mã của kho báu, con hãy giải cho chính xác."
Thử thách bắt đầu, Nam cẩn thận nhìn vào tờ giấy và ngồi suy nghĩ. Mồ hôi ướt đẫm trán anh, nhưng tâm trí anh vẫn rất sắc sảo. Các con số lập cấu trúc như bảng ma trận, được đánh số từ 1 đến 9, và Nam cảm thấy mình như đang đối đầu với một bài toán hóc búa.
Sau vài phút, Nam mất kiên nhẫn, ông sĩ trí nhẹ nhàng, "Con gửi con một gợi ý. Điều quan trọng không phải là giá trị con số mà là thứ mà chúng đại diện, đốt nước lợ. Suốt cả cuộc đời, cháu tưởng chẳng phải nhìn bằng mắt."
Nam ngẩng đầu, mắt chớp chớp nhìn tờ giấy. Ông gợi ý khiến tâm trí anh bắt đầu hoạt động. Một ý tưởng nảy sinh, Nam nhanh chóng tìm ra lời giải. Kết quả xuất sắc làm Vua phải thán phục.
Điều không ngờ, sau khi lộ ra kho báu, Nam nhận ra sự thật đau lòng: kho báu ấy chính là nỗi đau của dân chúng do Vua vay nặng lãi. Không ngần ngại, Nam đã chấm dứt sự xấu xa và dằn vặt của Vua, trở thành biểu tượng quyết liệt cho sự công bằng và tôn trọng đời sống của mọi người.
Xem thêm
Bạn cần đăng nhập để bình luận