Nội dung truyện
Trước mặt Chưởng Môn, Tiên Kiếm Trần Tu lỳ lợi quỳ gối, gương mặt máu vàng nhợt nhạt. "Thầy ơi, đồ đệ vô tình đã phạm lỗi nghiêm trọng, xin thầy nhìn cho qua," hắn van xin, ánh mắt cầu xin như cháy lên trong nước lửa.
Chưởng Môn Thái Sư đứng bên trên như núi Cửu Long, ánh mắt sắc bén như kiếm sắc. "Vô tình, hừ, Tử Trần Tu, ngươi có đứa nào chẳng vô tình? Lỗi của ngươi chính là không biết cẩn thận, làm cho Cửu Thiên mất mất Khí Huyết Bích Linh. Cửu Thiên sỉ nhục, tiểu trừnh phải chết," thái sư la mắng, giọng nói như tiếng sấm vang.
Trần Tu nhìn lên, trong lòng nghẹt ra như bộn bề núi lửa. "Thầy, đồ đệ xin thề, nguyện chặt củi 10 năm, nở gió đầu khói, cầu xin lòng thầy tha lỗi cho đồ đệ."
Thái Sư giương Kiếm Thiên Phong, ngọn kiếm sắc bén như lưỡi dao. "Chỉ có đỉnh núi Thần Long mới có thể cứu ngươi, nhưng con đường ấy gian nan khó khăn. Ngươi phải vượt qua Sơn Kỳ Lôi, Khóc Lệ Hồ, và Thác Ngọc Hàn mới có thể đến được. Chế cầu xin hỏi lòng thật lòng, ngươi đủ kiên nhẫn không?"
Trần Tu mắt lấp lánh, quyết tâm rõ ràng. "Đồ đệ sẵn sàng chịu mọi thử thách, vượt qua mọi hiểm nguy, chỉ mong thầy tha lỗi cho đồ đệ."
Nhưng chốt thần ma kia đã mở ra, cuộc hành trình của Trần Tu còn hồi hợp hơn bao giờ hết.
Xem thêm
Bạn cần đăng nhập để bình luận